♀♂♥ღஐ:._ (Lê Tấn Bê secondary school) _.:ღஐ♥♀♂
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♀♂♥ღஐ:._ (Lê Tấn Bê secondary school) _.:ღஐ♥♀♂

Cùng nhau tâm sự mọi ngừơi nhé , hãy trải nghiệm mình vào cuộc sống quanh ta có biết bao nhiêu điều tươi đẹp đang chờ ta phía trứơc.Góc nhỏ này sẽ giúp cho ta hiểu nhau hơn cũng nhau thăt chặt tình thương giữa bạn bè thầy cô trừơng thcs Lê Tấn Bê...
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Liên hệ với Admin

Admin
Similar topics
Latest topics
» Lớp Mĩ Thuật Định Mệnh
thời đại kết hôn mới I_icon10Fri May 17, 2013 11:38 am by thanh_an

» ẢNH KỈ NIỆM CỦA LỚP 9/2 (NH: 2010-2011)
thời đại kết hôn mới I_icon10Fri Nov 02, 2012 8:52 pm by ™£µÇk¥ßØ¥™

» Taz đã trở lại và ăn hại gấp đôi :))"
thời đại kết hôn mới I_icon10Fri Nov 02, 2012 8:50 pm by ™£µÇk¥ßØ¥™

» * Làm quen - ảnh có sẵn ... chỉ vào xem rồi bình luận ==''.............
thời đại kết hôn mới I_icon10Fri Nov 02, 2012 8:49 pm by ™£µÇk¥ßØ¥™

» Em là mem mới xin được làm quen với mọi người ^^!
thời đại kết hôn mới I_icon10Fri Nov 02, 2012 8:48 pm by ™£µÇk¥ßØ¥™

» K còn ai ở 4um à.
thời đại kết hôn mới I_icon10Thu Mar 22, 2012 9:30 pm by angel9.4

» I only luv u!!!!!!!!!!!!!!!!
thời đại kết hôn mới I_icon10Wed Mar 14, 2012 9:50 pm by nhoxkhun

» chào các bạn
thời đại kết hôn mới I_icon10Wed Mar 14, 2012 9:39 pm by nhoxkhun

» minh` la mem moi day xDD
thời đại kết hôn mới I_icon10Wed Mar 14, 2012 9:36 pm by nhoxkhun

Top posters
•Kan <3
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
nuoc1982
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
wardoom
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
danggialong96
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
zkofd8
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
Candy
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
jekY.cold
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
nuocxanh1982
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
♥BunBun
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
Princelove
thời đại kết hôn mới I_vote_lcapthời đại kết hôn mới I_voting_barthời đại kết hôn mới I_vote_rcap 
Chế độ điểm thưởng
thời đại kết hôn mới I_icon10Mon Mar 07, 2011 9:14 pm by Admin
Từ ngày hôm nay 4rum sẽ bắt đầu có chế độ điểm thưởng Smile Smile
Đầu tiên điểm thưởng để làm gì Smile khi có điểm thưởng bạn sẽ có thể dùng nó để mua tài sản cho mình (khoảng vài ngày nữa sẽ có shop bán tài sản trong 4rum) nhớ là mua vừa phải mà đủ để người ta …

Comments: 3
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Affiliates
free forum

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar

Share | 
 

 thời đại kết hôn mới

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
zkofd8

zkofd8

Tổng số bài gửi : 166
Reputation : 3
Join date : 11/02/2011

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Wed Feb 16, 2011 12:52 pm

Đợi rất lâu mà Quốc vẫn không có tin tức gì, Tây sốt ruột quá bèn gọi điện cho Quốc nhưng quả nhiên tiếng chuông đặc biệt của máy Quốc đang vang lên ở nhà. Chẳng còn cách nào khác, Tây đành phải đợi, đứng ngồi không yên. Trời vừa tối vừa lạnh Quốc đi đâu được nhỉ? Điện thoại cũng không mang theo, không biết xảy ra chuyện gì không? Giờ có muốn đi tìm cũng chẳng biết tìm ở đâu. Tây lại tự an ủi mình rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Quốc đâu. Quốc là một trang nam tử, lại có võ, nếu có chuyện gì xảy ra thì Quốc cũng sẽ không chịu thiệt. Nhưng, nếu Quốc uống rượu thì sao nhỉ? Cứ tức giận là Quốc lại uống rượu, mà có biết uống đâu chứ, uống vào là say, nhỡ may say rượu rồi gây tai nạn thì sao? Chỉ mới nghĩ tới đây, Tây chẳng dám nghĩ gì hơn, chỉ sợ rằng nỗi lo ấy lai trở thành hiện thực.

Quả nhiên Quốc đang uống rượu tại một quán cóc ven đường như thể người đàn ông chưa vợ. Trên bàn là một đĩa lạc, một đĩa hạt dưa và một xâu thịt dê nướng, một chai rượu Nhị Oa Đẩu, cạnh bàn là chiếc ba lô. Quốc vừa uống vừa nói chuyện với người phục vụ: “Các anh dầu gì để rang lạc à? Sao ăn vào lại có vị cay thế?” Người phục vụ đề nghị đổi cho Quốc đĩa lạc khác nhưng Quốc phẩy tay từ chối khiến mọi người trong quán đều quay lại nhìn: “Thôi được rồi, không cần, tôi ăn cay nhiều rồi, tiết kiệm chút tiền đi.”

Một tiếng sau, tiếng chuông điện thoại đặc biệt của Quốc lại reo lên, Tây vội bổ nhào ra vớ lấy chiêc máy. Bên kia đầu dây là giọng một người đàb iibf kah, là cảnh sát, bảo rằng Quốc say rựu nên được đưa vào bệnh viện. Trên người Quốc có mang danh thiếp và cảnh sát liên lạc theo số điện thoại ghi trên đó. Tây vội bắt taxi tới bệnh viện, lúc đó Quốc đang nằm truyền nước trong phòng bệnh, có vẻ vẫn đang lơ mơ nhưng cũng nhận ra Tây là ai nên vội nắm lấy tay Tây vừa khóc vừa la lối: “Anh đi chết đây… Anh sẽ chết… Tiểu Tây, nếu anh chết đi chắc em vui lắm nhỉ?” Tây chẳng buồn nói lười nào vì biết nói gì với kẻ đang say chứ? Mặt Quốc đỏ au, trong phòng lúc này có khoảng hai mấy người. Tây chỉ mong Quốc đừng nói nữa nhưng Quốc vẫn cứ lải nhải vậy. “Tôi chết đây, sẽ chẳng còn ai quấy rầy cô nữa, sẽ không quấy rầy gia đình cô nữa…” Rồi Quốc bỗng im bặt, thò tay vào túi quần mò mẫm hồi lâu sau đó rút ra một cuốn sổ nho nhỏ, nhìn Tây cười bí ẩn và nói: “Tặng em cái này”. Đó là cuốn sổ tiết kiệm, Quốc giải thích” “Đay là tài sản mà chồng em tặng lại cho em… Nhớ là, phải chia cho gia đình anh một nửa số tiền này… À đúng rồi, còn mật mã nữa nhỉ…” Quốc nhăn trán suy nghĩ “Bao nhiêu nhỉ?”

Đêm đó, Quốc làm loạn một trận rồi ngủ say bí tỉ chẳng biết trời đất gì nữa. Y tá nói rằng Quốc chẳng sao hết, ngủ một giấc dậy là khỏi thôi. Ngày mai thức dậy có thể sẽ đau đầu lắm, uống một viên thuốc giảm đau đầu của Xing-ga-po cũng rất hiệu nghiệm, vừa đỡ đau, vừa có hiệu quả nhanh. Sáng hôm sau, Quốc tỉnh dậy, nghe lại chuyện đêm qua Quốc chẳng nói lời nào, vác ba lô lên vai và đưa vợ về. Cả đêm qua thức suốt, mặt mũi Tây trở nên phờ phạc cả. Ra đến cổng bệnh vifjn cả hai cùng lên xe, vừa bước lên xe, Quốc kéo Tây vào lòng, Tây khóc, Quốc cũng rơi lệ theo.

Mọi chuyện lần này lặng lẽ trôi qua như vậy, Tây không kể lại cho gia đình mình nghe. Vì nói ra lợi chẳng thấy đâu có khi còn có hại. Cuộc hôn nhân của họ đã có đủ mọi sóng gió từ trong rồi, quả thực không chịu nổi thêm bất kỳ đả kích nào khác nữa dù là những đả kích mà danh nghĩa là tốt cho cả hai đi chăng nữa. Thế nhưng cuối cùng mẹ Tây cũng biết hết mọi chuyện: đó là do vào kỳ “hành kinh”, dù đã hết ngày mà Tây vẫn bị ra máu nên đành phải tới bệnh viện khám. Đương nhiên bác sỹ sẽ hỏi kỹ nguyên nhân và Tây đành phải kể lại rằng ngày thứ hai sau khi phẩu thuật phải chạy đến Thuận Nghĩa thế nào, v.v… Và thế là mẹ biết. Lần này mẹ không nói một lời nào. Theo kinh nghiệm Tây hiểu rằng mẹ đã không nói thì nghĩa là sự việc nghiêm trọng hơn nhiều khi mẹ nói ra. Vì nói ra, nghĩa là mẹ đã chẳng thèm bận tâm gì đến hai người, và cả gia đình Quốc nữa. Suy nghĩ của Tây quả không sai, mẹ Tây đúng là chẳng buồn quan tâm gì đến gia đình thông gia nữa. Suốt bảy, tám năm qua, vợ chồng Tây cứ gây lộn rồi lại làm lành, làm lành rồi lại cãi vã, rốt cuộc vẫn chẳng có chuyện gì. Bà và bố Tây cũng vậy thôi, vợ chồng nào thì cũng thế. Có điều, vấn đề của con gái bà không giống những gia đình khác, bởi mâu thuẫn giữa vợ chồng Tây không thể nào xóa bỏ được hết. Bảo Quốc chọn vợ bỏ gia đình ư? Không thể nào. Hay ngược lại? Cũng không thể. Hay làm thay đổi bố mẹ Quốc? Cái này càng không. Đường nào cũng không được, đường nào cũng không thể đi. Mẹ Tây bực là bực vì con gái cơ, có chết cũng không thèm hối hận, đường thẳng chẳng đi cứ thích đâm đầu vào bụi rậm. Vì cái gia đình đó, ngay đến khả năng sinh đẻ cũng mất luôn, vậy mà vẫn không chịu quay đầu lại. Đúng là, Quốc yêu Tây, Tây cũng rất yêu Quốc. Nhưng tình yêu đâu phải là tất cả những gì một cuộc hôn nhân cần chứ? Nghĩ vậy nhưng bà chẳng muốn nói nữa, dù sao Tây cũng đã lớn rồi, Tây có sự lựa chọn riêng của mình, bà phải để Tây tự đi trên con đường con gái đã lựa chọn cho dù đó là con đường cùng.

Một tuần sau, Tây đi làm lại, cuộc sống trở về quỹ đạo như xưa. Chỉ khác là, cứ mỗi cuối tuần, hai vợ chồng lại cùng nhau về nhà ngoại. Về đó thì sợ phiền mọi người, mà không về thì lại sợ bố mẹ giận. Cả hai đều cảm nhận được sự lạnh nhạt của bố mẹ Tây, nên cuối cùng hai vợ chồng quyết định cứ về, về rồi ngồi chơi chốc lát, nếu có thể sẽ không ở lại ăn cơm, và cũng không nghỉ lại, được ngày nào hay ngày đó… Cứ thế cho đến một hôm, nhà ngoại xảy ra một chuyện. Chuyện này đã vô tình làm dịu đi mối quan hệ đang căng thẳng trong gia đình Tây.

Bố Tây bi trượt chân khi tắm nên ngã gãy chân. Vì tình hình sức khỏe của Tây, hơn nữa lúc đó trời cũng tối rồi nên cả nhà không báo cho Tây biết. Chỉ có Hàng và mẹ Tây cùng đưa bố tới bệnh viện, chụp phim rồi bó bột. Theo yêu cầu của bệnh viện phải giữ lại để kiểm tra. Đêm đó, Hàng trông bố trong bệnh viện. Sáng hôm sau thì mẹ vào thay. Khi ấy mới gọi điện báo tin cho Tây biết bảo hai vợ chồng đến trông bố vì trưa hôm đó bà còn phải đi khám bệnh cho bệnh nhân.

Vừa gác máy, chẳng kịp ăn uống gì Tây vội chạy tới bệnh viện, cả hai vợ chồng cùng đi. Trưa đó, bác sĩ tới khám lại cho bố và đồng ý cho bố xuất viện sớm. Làm xong thủ tục thì cũng hết buổi trưa, lúc đó mẹ cũng đã khám bệnh xong, biết được tình hình thế liền gọi điện cho Hàng mang xe đến đón bố về.
Tài Sản của zkofd8
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
zkofd8

zkofd8

Tổng số bài gửi : 166
Reputation : 3
Join date : 11/02/2011

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Wed Feb 16, 2011 12:55 pm

Gia đình Tây sống ở tầng sáu một khu tập thể cũ nên không có cầu thang máy. Lúc tới bệnh viện, Hàng phải cõng bố từ trên tầng xuống. Cõng bố xuống chỉ cần còng lưng tốn chút sức, nhưng cõng lên thì hoàn toàn khác. Vừa xuống xe, Quốc liền xung phong cõng bố lên tầng. Bố Tây cũng đã có tuổi nên thân hình hơi mập, Quốc mới lên được ba tầng lầu đã mệt như thở chẳng ra hơi nữa. Vừa hay khi ấy, Hàng đánh xe về đến, bố Tây biết ý nên định nhờ con trai cõng lên. Nhưng Quốc mệt không nói được vẫn xua tay ra hiệu không cần mà một mạch cõng bố vợ lên tới tận giường. Sau khi sắp xếp mọi việc, mẹ Tây bảo các con cùng hội ý xem việc chăm sóc bố trong một trăm ngày nằm cố định phải thế nào. Trong lúc nhà chưa thuê được giúp việc, ý của mẹ là ba đứa con phải thay phiên nhau ở nhà chăm sóc bố. Hàng thật khó xử, vì công ty vừa cử Hàng sang Ý công tác, chuyện này Hàng đã nói với bô mẹ, nhưng chắc mẹ quên hoặc cố tình quên. Thế nên, Hàng đành nhắc mẹ điều đó, ý mẹ là Hàng phải từ chối, đến nói khó với công ty cử người khác đi. Nghe vậy Hàng rất thất vọng. Đúng lúc ấy, Quốc cũng lên tiếng.


“Mẹ ạ, cho phép con nói, nếu là đi Mỹ thì thôi cũng được, nhưng đi Ý có ít cơ hội lắm. Chú Hàng làm về kiến trúc nên cần phải sang Ý để mở rộng tầm nhìn.”


Hàng quay lại nhìn Quốc đầy cảm kích, Quốc cũng đáp lại bằng một nụ cười.


“Nếu nó đi, hai con sẽ phải làm nhiều hơn. Ở bệnh viện mẹ có rất nhiều bệnh nhân nên đừng mong chờ vào mẹ quá.” Mẹ Tây nói “hai con” đương nhiên để ám chỉ Quốc và Tây rồi.


“Không cần đâu ạ, sao lại bắt mẹ làm thế được. Tây cũng không cần phải trông bố. Một mình con là được rồi.” Quốc nói. Mọi người nghe vậy đều quay lại nhìn Quốc. “Con nghĩ hay thế này, con quay về đây ở, ban đêm con có thể trông bố; sáng ra con làm bữa sáng, buổi trưa con lại từ cơ quan về, vậy là khỏi lo vấn đề cơm trưa cho bố. Nếu vậy, hàng ngày bố cũng chỉ phải ở nhà một mình có vài tiếng. Ban ngày thì cũng không sao, cứ đặt nước uống và bô ngay chỗ bố có thể tự lấy được, như vậy là ổn. Nếu như có vấn đề gì, bố có thể gọi cho con, con sẽ quay về ngay.”


“Cũng được, nếu vậy sẽ không ảnh hưởng tới công việc.” Mẹ Tây trầm ngâm rồi đồng ý. Thực ra, mẹ lo là lo cho Tây, bà không muốn con gái mệt mỏi nhưng không biết phải nói làm sao. Bà đồng ý ngay với Quốc vì vốn dĩ trong lòng cũng đã định vậy. Xét về chủ quan thì Tây là con gái bà mà, còn về khách quan mà nói, Tây cũng không thể chịu khổ được hơn nữa, sảy thai đối với phụ nữ mà nói là chuyện rất tổn hại sức khỏe. Để cố che giấu sự vừa ý của mình, bà chỉ thể hiện chút quan tâm tới con rể, nghĩ một lát bèn bảo con trai: “Hàng, đưa xe của con cho anh rể đi đi.”


Quốc lại phẩy tay từ chối: “Chuyện này con cũng tính cả rồi. Từ cơ quan con đi rất hay tắc đường, đặc biệt là vào giờ tan tầm. Để đảm bảo thời gian tốt nhất là đi xe đạp. Nếu đạp nhanh chút chỉ mất nửa tiếng. Trưa con được nghỉ một tiếng rưỡi, sáng ra con vo gạo sẵn cho vào nồi, rau cũng nhặt sạch, trưa về chỉ việc cho vào nồi nấu, nửa tiếng là xong hết, bát thì ăn xong cứ để đó tối về con rửa cũng được. Như thế vẫn còn dư đến nửa tiếng, vừa kịp đạp xe về cơ quan. Chứ nếu đi ô tô, chẳng chắc đảm bảo thời gian.”


Mẹ gật đầu đồng ý, nét mặt còn lộ rõ vẻ thỏa mãn. Mà sao không thỏa mãn được chứ, Quốc suy nghĩ chu đáo đến thế còn gì. Nhìn thái độ của mẹ vậy, Tây cũng thấy mát lòng, mấy ngày gần đây chẳng có chuyện gì vui đến thế. Có thể nói, chuyện bố ngã gãy chân không ngờ lại làm thay đổi không khí ngột ngạt trong cuộc sống của Tây. Như vậy có thể thấy mọi việc trên thế giới này chẳng có gì là hoàn toàn tốt cũng chẳng có có gì là hoàn toàn xấu.


Hai vợ chồng Tây về nhà, Quốc nói sao làm vậy, quyết không để Tây phải chịu khổ chút nào. Tối đến, Tây ngủ trong phòng của mình, mẹ ngủ trong phòng của Hàng, còn Quốc ngủ cùng bố Tây trên một chiếc giường bạt của bộ đội. Đó chỉ là chiếc giường được làm bằng khung sắt, quả thực nếu nằm lâu sẽ thấy mỏi lưng, nhưng Quốc chẳng một chút kêu ca. Suốt đêm, hễ bố cựa mình là Quốc tỉnh dậy, chốc chốc lại lấy thuốc, nước hay bô cho bố, Quốc chăm sóc bố hết sức tận tâm. Sáng sớm, khi cả nhà còn đang ngom giấc, Quốc đã tỉnh dậy vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Ngoài việc chuẩn bị bữa sáng còn vo gạo sẵn, nhặt rau sẵn cho bữa trưa. Buổi trưa, Quốc vội vội vàng vàng đạp xe từ cơ quan về để kịp nấu cơm trưa cho hai cha con. Đợi cho bố ăn xong lại vội vàng đạp xe về cơ quan cho đúng giờ. Mọi hành động của Quốc đều khiến Tây vô cùng cảm động, và mẹ Tây thì đương nhiên rất hài lòng.


Mấy ngày nay con rể gầy đi nhiều, thế nên bố mẹ Tây bàn nhau phải nhanh chóng thuê giúp việc. Thực ra từ khi bố Tây bị gãy chân cả nhà đã đi tìm giúp việc nhưng không tìm được. Mà nguyên nhân chính là người ta cảm thấy không phù hợp, không ai chịu chăm sóc một người già nằm trên giường, đặc biệt đó lại là một nam giới. Mà cũng chẳng trách người ta chọn lựa thế vì giúp việc hầu hết là phụ nữ trung niên, giờ lại bảo đi chăm sóc một người nam giới đương nhiên là có nhiều bất tiện. Bây giờ vấn đề tìm giúp việc một lần nữa lại được đưa ra bàn bạc. Ngày trước chủ yếu do bố Tây phản đối thuê giúp việc, bây giờ cả nhà thấy con rể phải vất vả quá, không thể không thay đổi ý kiến, không thể tự chống lại quy luật tự nhiên nữa: già thì vẫn là người già. Hôm nay, vừa ngã đã lập tức đã bị gãy chân, ngày mai chẳng biết còn xảy ra chuyện gì nữa, lúc có chuyện rồi mới tìm người thì chẳng kịp nữa. Cũng như việc của quân đội vậy, có thể chuẩn bị mọi thứ mà không đánh nhau, nhưng không thể đánh nhau mà không có sự chuẩn bị nào. Khi đã quyết định tìm giúp việc mới nhận thấy rõ rằng đây không phải chuyện đơn giản. Tìm thì dễ thôi, nhưng tìm người phù hợp mới khó, cũng giống như tìm người yêu vậy. Mấy hôm nay, cũng vì chuyện này mà bố mẹ Tây thở ngắn than dài suốt, Quốc nghĩ một lát rồi nói: “Hay, để con gọi điện về quê nhờ người nhà tìm một người lên.”
Tài Sản của zkofd8
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
zkofd8

zkofd8

Tổng số bài gửi : 166
Reputation : 3
Join date : 11/02/2011

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Wed Feb 16, 2011 12:56 pm

Cuối tuần. cả ngày gió thổi dữ dội mãi tối trời mới ngừng gió. Gió như quét sạch không gian để lại nơi nơi ánh mặt trời ngập tràn. Chợ rau tấp nập, xa xa dưới ánh mặt trời, rau chất thành từng đống xanh đỏ vàng trắng, gốc còn dính đất, nước vương trên từng cành lá. Mọi người đang tranh thủ chọn rau, Tây và Giai cũng đang chen trong đám đông ồn ào ấy.

Giờ đây, mỗi dịp cuối tuần là những ngày buồn nhất của Giai. Thứ bảy trời gió to nên Giai chẳng đi đâu được chỉ ở lỳ trong nhà suốt. Mà cho dù trời không có gió, Gia cũng chẳng biết nên đi đâu. Ba mươi tuổi đầu, bạn bè đồng trang lứa đều đã yên bề gia thất, bạn cùng phòng hay bạn quen biết chẳng mấy ai vẫn còn độc than như Giai. May mà trời gió to nên Giai viện cớ ở lỳ trong nhà. Sang nay khi tỉnh dậy, Giai phát hiện trời rất đẹp, nhưng trong long lại buồn man mác. Trời đẹp như vậy mà lại ở trong phòng một mình thì đúng là phát điên mất. nhưng nếu không ở trong nhà thì biết đi đây đây. Shopping? Công viên? Nhà hang? Xem phim? Một mình ư? Cô đơn lẻ chiếc? Thế chẳng khác gì tự châm biếm mình. Bỗng nhiên Giai nghĩ tới một nơi, nhà của Tây. Bố Tây bị ngã gãy chân, Giai cũng chưa tới thăm được, nhân ngày hôm nay đi luôn cũng tốt. giai vừa là bạn của Tây vừa là cấp trên của Tây, xét về công lẫn tư đều nên tới thăm. Sỡ dĩ Giai ngại chưa đi là vì không muốn gíap mặt với Hàng. Nhưng trước đó ít lâu nghe nói Hàng đi công tác ở Ý rồi, tốt quá. Bước xuống giường, Giai nhanh chóng chải đầu. giai không nấu cơm vì Giai có ý đinh ăn trực nhà Tây. Thế nên, Giai tới siêu thị gần đó mua một bó hoa loa kèn to và một làn hoa quả. Khi đến vừa hay Tây đang chuẩn bị đi chợ, nên vừa đặt đồ xuống, Giai vội theo Tây ra chợ. Có thể đường đường chính chính đi chợ cũng là một hạnh phúc. Trên đường đi, Giai râm ran nói chuyện mãi không thôi, kể cả chuyện tối qua nghe được một tin là “… Nghe nói Vương Phương Cường đã có con rồi, một đứa bé gái, xinh như búp bê vậy, quan hệ giữa hai vợ chồng cũng rất hạnh phúc. Cường theo đuổi mình ba năm, lúc đó thực ra mình cũng thích Cường lắm, nếu không phải vì Khải Đoạn…”

“Gớm, ban đầu khối anh theo, đâu chỉ có mỗi Vương Phương Cường!” Tây nói “Cải ngọt bao tiền một mớ?” Đằng sau có tiếng hỏi giá mua.

“Một đồng hai.”

“Đắt thế.”

“Khủng hoảng mà, cái gì cũng lên giá.”

Giai nhìn Tây chọn rau than thở: “Giờ đây mình cũng chỉ ao ước được sống những ngày tháng như vậy, tan làm vội vàng về nhà nấu cơm, rồi cả nhà cùng quây quần ăn cơm, nói chuyện. khi mẹ mình còn sống, gia đình mình cũng như vậy, khi đó tan học là mình chạy ngay về nhà, mình thích được về nhà lắm. Ấy, thật ghen tị với bạn quá, bạn thật hạnh phúc!”

“Chỉ cần bạn đừng tham giàu chê hèn là cũng sẽ hạnh phúc thôi.”

“Ban đầu mình đến với Khải Đoạn đâu phải vì tiền, mình thực sự đâu có chê…”

“Chê hèn tham giàu!” Tây liền tiếp lời: “Mà có chê hèn tham giàu cũng có sao, kết hôn đâu phải đi làm từ thiện chứ, đâu phải cứ yêu người nghèo hèn mới gọi là tình yêu thiêng liêng chứ!”

“Nhưng mình thực tình không…”

“Để thể hiện bạn thực sự không vậy, bạn cũng đã trả lại hết nhà cửa, xe cộ rồi! Kh ông có tiền mà có tình còn được, chứ không có tiền mà chẳng có cả tình thì về lâu về dài cũng chẳng sống được.” Tây bỏ hai mớ rau ngon vừa chọn được cho vào giỏ và nói tiếp: “Mình có ý kiến thế này, hay tới gặp Khải Đoạn lấy lại xe và nhà đi, nếu được lấy lại cả đôi hoa tai nữa!”

Hồi lâu, Giai chẳng nói gì, bởi không thể phủ nhận rằng lời Tây nói cũng có lý. Từ khi còn yêu Đoạn, Giai cũng thường xuyên một mình một bóng, Khải Đoạn quá bận rộn, rất ít khi đi cùng Giai, nhưng những lúc ấy, dù cuối tuần chỉ có một mình trong căn biệt thự rộng lớn, Giai thường nghe nhạc, xem phim, lên mạng, ngâm mình trong bồn, rồi làm gì đó ăn, cũng có lúc chẳng buồn làm gì, mặc bộ quần áo ngủ rồi lượn đi lượn lại trong phòng cũng tốt. Trong chuyện tình cảm thì không có chỗ cho vật chất xen vào, điều này không phải lúc nào cũng đúng, chỉ vì một phút tức giận mà trả lại tất cả nhà cửa xe cộ, giờ nhìn lại mới thấy hành động dại dột. Nhưng trả cũng đã trả rồi, giờ làm sao Giai đi đòi lại được chứ? Sáu năm luôn ở bên anh ta đó cũng có thể coi là một cuộc mua bán mà. Thực tế, Đoạn cũng đã chủ động đề nghị đưa ra các điều kiện. Hôm đó, từ trạm công an Thuận Nghĩa đưa Tây về, Đoạn tiễn Giai về nhà nơi Giai đang ở. Quả nhiên, anh ta không thể ngở rằng nơi Giai ở lại cũ kỹ và tồi tàn đến thế. Đứng trong phòng của Giai, anh ta nói rằng, anh ta đặt cho Giai hai điều kiện: một là anh ta sẽ không ly hôn, hai là cả hai sẽ tiếp tục mối quan hệ như trước và Giai muốn gì được nấy. Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ nói vậy, anh ta luôn khiến Giai tin rằng hôn nhân chish là đích đến cuối cùng trong cuộc tình của họ. Giai chỉ lạnh lùng trả lời rằng điều kiện của Giai là kết hôn và sinh con. Khải Đoạn nói rằng: “Sinh con thì có thể nhưng kết hôn thì… chẳng qua chỉ là một tờ giấy thôi mà.” Ví như vợ của Đoạn vậy, có được tờ giấy đó nhưng được gì đâu. Một năm thì bốn phần năm thời gian là Đoạn không ở nhà, tết đến phải về nhà nhưng Đoạn vẫn người một nơi trái tim một hướng. Từ tờ giấy kết hôn đó, vợ anh ta chỉ có được một sự đảm bảo là cơm no áo ấm và một cái danh phận còn chẳng có được gì vui vẻ cả. Ngay đến “chuyện chăn gối” cũng không có được. Họ đã ly thân nhiều năm nay… Giai đành ngắt lời Đoạn đang thao thao bất tuyệt rồi nói với anh ta từng từ từng từ một: “Tờ giấy đó không chỉ có nghĩa là cơm no áo mặc hay danh phận, mà còn đảm bảo cho một người phụ nữ được xã hội công nhận và được mọi người tôn trọng, chúc phúc.” Đoạn lúc ấy bắt đầu nhắc lại cái lý thuyết mà anh ta đã nói với Giai cả ngàn lần rằng: “Đó chỉ là ý nghĩ mà bất kỳ cô gái nào cũng nghĩ, là ý muốn biến tình cảm thành hiện thực, còn cái mà anh cho em…” Giai lại ngắt lời rồi đẩy Đoạn ra khỏi nhà, đẩy tất cả những gì mà tiền bạc có thể đem lại cho Giai.
Tài Sản của zkofd8
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
zkofd8

zkofd8

Tổng số bài gửi : 166
Reputation : 3
Join date : 11/02/2011

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Wed Feb 16, 2011 12:56 pm

Cùng Tây đi chợ, Giai ngắm nhìn dáng vẻ tất bật tràn đầy hạnh phúc của Tây mà trong lòng chợt thấy tủi phận và hận Khải Đoạn vô cùng. Chính Khải Đoạn đã đẩy Giai tới bước đường ngày hôm nay. Lúc ấy, Tây vẫn đang đứng trước cửa hàng thủy sản, nhìn những con cá tung tăng bơi trong chậu nước và hỏi giá cả. Vừa dùng lướt vớt cá, Giai vừa nói: “Tây à, bạn xem sao anh ta lại thế nhỉ? Rõ ràng không muốn lấy mình, lại lừa mình, lừa mình đến sáu năm. Sao con người có thể ích kỷ đến vậy?”

Những câu như vậy Giai luôn nói sau những câu chuyện và cũng đã nói tới cả trăm lần. Nghe vậy có thể cảm thấy đồng tình, nhưng nếu vẫn lời nói ấy mà nhắc đi nhắc lại tới cả trăm lần thì thành nhàm chán, hay ít nhất là chẳng còn cảm xúc gì. “Thôi xin bạn đấy, lời nói mà lặp lại tới ba lần thì cũng chẳng còn mấy ý nghĩa, bạn nói câu này cả trăm lần rồi đấy.”

“Phiền hả?”

“Ừ, phiền lắm.”

“Bạn bè thế đấy!”

“Bạn bè chứ có phải thùng rác đâu chứ? Cái gì không chịu được là vứt vào đấy hả? Bạn có bao giờ nghĩ xem vì sao Tường Lâm Tẩu không có bạn gái không?” Nghe vậy, Giai đặt phịch giỏ thức ăn xuống đất quay đầu đi thẳng. Tây với gọi: “Giai!... Nhiều thức ăn thế này bạn để mình tự xách hả!... Tối nay đến nhà mình ăn cơm nhé!... Bạn biết mà, anh Quốc nấu ăn rất ngon!”

Nghe vậy Giai đành quay lại giúp Tây xách thức ăn.

Bàn thức ăn chuẩn bị thật phong phú các món ăn và cũng thật ấm cúng.

Bàn ăn hình tròn chứ không phải hình bầy dục theo phong cách của phương Tây vì loại bàn đó không phù hợp với đồ ăn Trung Quốc. Ở ngay giữa bàn là một bát canh xương hầm với hạt sen. Thức ăn hôm đó bao gồm trứng rán, rau cải xào nấm hương, nấm sốt chua ngọt, cá chép hấp. Có thể nói rằng, món cá hấp đó làm rất tuyệt, thịt chín mềm, vị rất thơm, dường như hương vị của gia vị thấm vào từng thớ thịt của cá, quả thực không hiểu sao Quốc có thể làm được ngon thế. Sau hỏi ra mới biết, trước khi hấp, Quốc đã tẩm gia vị cho cá và ướp trong gần hai tiếng, đợi cho gia vị ngấm mới cho vào lò vi sóng, để chế độ cao cho chín hai mặt, mỗi mặt quay trong hai phút, sau đó cho thêm ít dầu ăn lên, rưới thêm nước sốt lên mình cá đã quay chín trong lò vi sóng, từ đó sẽ có được hương vị đậm đà. Cơm ăn cũng vừa ngon vừa thơm. Hóa ra nấu cơm Quốc cũng có bí quyết riêng. Quốc dùng hai loại gạo, gạo Đông Bắc và gạo Thái. Gạo Đông Bắc ăn thì thơm, còn gạo Thái ngửi thấy thơm, hai loại gạo này trộn với nhau thật tuyệt. Bố Tây cũng ngồi vào bàn cùng ăn, Quốc ngồi bên cạnh bố vừa gắp thức ăn, vừa chan canh cho bố, chăm sóc rất chu đáo từng ly từng tí một.

Vì thế Tây có thể chăm chăm ăn cơm không cần quan tâm gì hết. Giai thấy vậy cảm động vô cùng. Nói trắng ra thì, Khải Đoạn thành công hơn Quốc về sự nghiệp, nhưng người đàn ông thành công ấy lại chẳng yêu Giai, hoặc không toàn tâm toàn ý yêu Giai, vậy thì người đàn ông ấy có quan hệ gì với mình đây? Ai cũng nói rằng muốn biết một người đàn ông có thực sự yêu một người phụ nữ không phải xem anh ta có sẵn sàng kết hôn vớ người phụ nữ đó không, có sẵn sàng dành trọn cả đời sống bên người đó hay không? Bản than Giai từ đâu luôn theo đuổi một mẫu đàn ông thành công, đặc biệt, bây giờ Giai mới nhận ra rằng một đôi vợ chồng bình thường với một cuộc sống bình thường, ngày ngày cơm dưa mắm muốn mới là hạnh phúc thực sự, mới là cái quý giá biết bao mà cũng khó có được biết bao.
Chuông cửa bỗng nhiên reo lên, nhưng Giai không hề bận tâm vì Giai cũng chỉ là khách ở đây mà, dẫu ai đến cũng đâu có liên quan gì tới Giai đâu. Quốc ra mở cửa, người bấm chuông là Cố Tiển Hàng, tay lích kích hành lý, khắp người bụi bặm. trừ bố ra, cả nhà đều đứng bật dậy. Giai ngạc nhiên đến mức suýt làm đổ ghế, bởi lẻ Giai không chỉ ghét con người này mà còn thấy sợ cậu em trai lạnh lùng của bạn, sợ rằng trước mặt mọi người anh ta sẽ nói ra điều gì đó. Cho dù Giai có biện hộ thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi bản chất mối quan hệ xưa kia với Khải Đoạn. Giai chính là cô gái được trai bao. Bố Tây rất phản cảm với cái tựa đề sách “Ba năm tôi được trai bao”, huống hồ giờ lại là người thực. Mặt khác, Giai rất tôn trọng bố mẹ Tây, nhưng nếu lại bị họ coi thường thì Giai đau đớn biết nhường nào. Đúng lúc ấy, Tây cất tiếng hỏi: “Chẳng phải em nói đi mười lăm ngày cơ mà, sao mới được mười ngày đã về thế?”

“Công việc làm trong mười ngày, thời gian còn lại chủ yếu là đi chơi. Em không an tâm chuyện ở nhà nên về sớm. Bố sao rồi?” Hàng vừa nói vừa đi thẳng vào nhà tắm bảo muốn đi rửa mặt mũi chân tay. Mẹ bảo hay đi tắm đã, nhưng Hàng khăng khăng: “Không, con đói lắm rồi, suốt cả tuần lễ ở Ý con chẳng ăn uống được mấy. Chẳng hiểu sao mấy người ở Châu Âu đó sao khiếu ẩm thực của họ lại nghèo nàn đến thế nhỉ, ngoài mỳ ra lại là thịt, mà toàn bày trên đĩa thôi. Suốt dọc đường đi cứ thấy họ ngồi ăn mỳ và uống cô ca, thế mà vẫn nuốt mới giỏi!” Rửa tay xong, Hàng ngồi vào bàn, hít một hơi thật sâu rồi khen “Thơm quá!” rồi cầm đũa lên bắt đầu gắp.

Bố có vẻ không hài lòng: “Chỉ biết ăn thôi! Chẳng cần biết ai nấu cả?”

“Còn phải hỏi nữa ạ? Cả nhà ta còn ai khác có tài nấu nướng thế này chứ?” quay sang Quốc nói “Đúng không? Anh rể?”

“Anh rể con mấy ngày nay vất vả lắm đấy!” Bố Tây nói bổ sung, hai bố con người tung kẻ hứng để bày tỏ lòng cám ơn đối với Quốc, thấy vậy trong lòng Tây sao dịu mát đến thế.
Tài Sản của zkofd8
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
zkofd8

zkofd8

Tổng số bài gửi : 166
Reputation : 3
Join date : 11/02/2011

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Wed Feb 16, 2011 12:57 pm

Ăn xong, cả nhà quây quần bên bàn uống nước, còn Quốc rửa bát đĩa trong bếp. Giai cũng đề nghị giúp đỡ nhưng Quốc một mực đẩy ra. Trong phòng khách, Hàng mở va ly và lần lượt tặng quà cho mọi người. Đầu tiên, Hàng lôi ra một hộp nhỏ tặng mẹ. bên trong hộp là một chiếc trâm cài áo hình bong hoa hồng với hững cánh hoa được làm bằng vàng có gắn pha lê. Mẹ Tây nhận món quà xuýt xoa khen: “Ôi! Đẹp quá, tiếc à cả ngày mẹ chỉ mặc áo blouse…”

Tây không thích nghe cũng không ủng hộ quan điểm này của mẹ, suốt mấy chục năm ngày nào cũng vậy, mẹ chẳng bao giờ trang điểm. Trong đầu mẹ chỉ có công việc mà thôi. Tây cầm chiếc tram đó hướng về trước ngực mẹ nói: “Lúc tan làm hoặc khi nghỉ ngơi, hay khi giảng bài, lúc hội họp, chẳng nhẽ mẹ cũng toàn mặc áo blouse hả?” Giơ xa rồi lại đưa lại gần, Tây khen “Đẹp quá! Mẹ có biết là mẹ cũng đẹp lắm không?

“Con với Hàng so với mẹ hồi trẻ còn thua xa.” Bố nói thêm. Đó không phải lời nói tâng bốc mà là nói thực.

“Bố ơi, thế cho nên để lấy một mỹ nhân về, đặc biệt lại là một mỹ nhân với sự nghiệp vững vàng thế này thì phải có giá chứ.” Tây nhanh miệng nói đùa.
Cả nhà cùng cười. trong tiếng cười vang của cả nhà, Hàng lại rút từ trong túi ra một chiếc ví hình chữ nhật đưa bố: “Bố, cái này chuyên dùng khi mặc comple!”

Bố Tây cầm chiếc ví, ngửi ngửi rồi ngắm nhìn hồi laau, buông một câu khen “da thật đấy”, rồi gọi lớn “Quốc à!”. Quốc nghe tiếng gọi vội từ trong bếp bước ra, bố Tây cầm chiếc ví đưa cho Quốc “Con dùng đi! Bố nghỉ hưu rồi, cũng chẳng mấy khi mặc comple.”

Tây vội kéo tay bố lại: “Bố, anh Quốc không thiếu ví, chỉ thiếu tiền thôi. Theo con bố cứ giữ cái ví lại, bố giàu hơn mà.”

Cả nhà lại cười rộ lên. Tiểu Hàng nói: “Bố! Con tặng thì bố cứ cầm đi! Anh rể có phần của anh rể mà!” Hàng lại rút từ trong túi ra một chiếc hộp nền đỏ có chữ thập trắng bên trên:
“Kiếm của Thuỵ Sỹ đấy. Mấy ngày nay vất vả cho anh quá!”

“Có gì đâu!” Quốc vội lau hai bàn tay đang ướt vào quần rồi trân trọng nhấn món quà của cậu em vợ, ngắm nghía kỹ càng rồi buột miệng hỏi: “Cây kiếm này bao nhiêu tiền?”

“Ui giời, đúng là anh. Tặng quà còn hỏi tiền nữa!” Tây cười đùa.

“Là anh sợ Tiểu Hàng tốn nhiều tiền…” Quốc giải thích.

“Nhiều thì cũng đã mua rồi mà!”

Cả nhà lại một lần nữa ồ lên cười. Giai chẳng thể ngồi them nữa, đối với người ngoài như Giai nhìn cả nhà người khác vui vẻ đầm ấm, mình đúng là người thừa, và hơn thế là một cảm giác tui tủi phảng phất, Giai không có gia đình mà. Năm Giai mười bốn tuổi, mẹ bị tai nạn qua đời. Buổi sang cả nhà vẫn chào nhau đi làm đi học, mẹ còn dặn Giai tan học nhớ về sớm vì tối hôm đó mẹ làm cho món bánh gối, món này ăn nóng mới ngon, nguội không còn ngon nữa. Thế mà tối về, mẹ đã chẳng còn nữa. Sáu năm sau bố tái hôn. Bố cũng cố chờ đến khi Giai đỗ đại học ra ở riêng mới tái hôn. Nhưng dù học đại học thì Giai vẫn muốn có một mái nhà! Nhưng gia đình mà không còn mẹ thì có còn là một gia đình đúng nghĩa không? Thế nên dù có mẹ kế nhưng đó vẫn không phải mái nhà thực sự của Giai. Hơn nữa, sau đó bố và mẹ kế lại có con riêng nữa. Nếu không vì lý do gia đình như vậy, có lẽ Giai và Khải Đoạn cũng không qua lại với nhau lâu đến thế. Gia đứng dậy định ra về liền bị Tây kéo tay bảo ngồi đợi. Vì sắp đến lượt Tây được nhận quà, nên Tây muốn xem đó là cái gì mới đành lòng ra tiễn bạn về chứ. Hàng tặng chị gái một chiếc túi xách Louis Vuitton. Tây nhận món quà quý giá đó mà chẳng thốt nổi lên lời, chỉ kêu lên đầy ngạc nhiên không dứt: “Trời ơi! Trời ơi!”

Coi như đã tặng quà xong, Giai lại đứng dậy toan ra về. lúc này Hàng cảm thấy hơi ái ngại, và hình như cả nhà cũng vậy. Tục ngữ có câu “gặp mặt ắt có quà”, Hàng từ Ý về. Giai vừa hay tới chơi, cuộc gặp mặt này phải “có qùa” chứ, quả là rất ý nghĩa. Nhưng lấy gì cho có “ý nghĩa” đây? Hàng ngẫm nghĩ một lát xem trong va ly còn món đồ gì có thể tặng cho phụ nữ được mà lại không quá đắt, vì nếu đắt quá Hàng cũng chẳng thích tặng. cuối cùng, Hàng tặng Giai một lọ nước hoa, giá của nó không quá hai trăm tệ. Hàng cũng mua nó ngẫu hứng, xem ra cũng được, mua về để phòng khi cần vì rốt cuộc Hàng cũng phải có bạn gái chứ. Giai đương nhiên là từ chối nhận quà, nhưng Tây cầm lọ nước hoa dúi vào tay bạn bảo cứ nhận đi. Quốc thấy vậy cũng tiếp lời: “Giai giờ là cấp trên của Tây rồi, lúc nào có việc gì mong em quan tâm hơn nhé.” Mẹ Tây nghe vậy ngạc nhiên hỏi, năng lực của Tây tốt hơn Giai nhiều. Mẹ Tây lại là mẫu phụ nữ hết lòng vì sự nghiệp, vì thế đương nhiên bà cũng muốn con cái mình như vậy. Bà quay lại vặn hỏi Tây.

Thể là Tây đành nói thật rằng hiện giờ Giai là phó trưởng ban biên tập của Tây. Chuyện này Tây không nói với mẹ vì Tây biết tính mẹ, thế nào cũng truy hỏi căn nguyên cho tới cùng, và rồi sẽ lại liên quan tới Quốc và gia đình Quốc. Giai không biết điều này nên cứ phân trần. Giai giải thích với mẹ Tây rằng vì đúng lúc quan trọng Tây không thể tham gia ứng thi mà phải ở nhà dưỡng thai, nếu không chức phó trưởng ban này là của Tây chứ chẳng đến lượt Giai. Nghe vậy, nét mặt mẹ lại trùng xuống. Tây và Quốc nhìn thấy vậy trong lòng cũng không yên.

Hàng về nước sớm mấy ngày để chăm sóc bố, Tây thì suốt ngày than thở, xót xa cho Quốc vất vả bấy lâu, mẹ Tây khi nghe chuyện con gái vì phải ở nhà dưỡng thai mà không tham gia thi tuyển viên chức được mặt bỗng lạnh tanh khiến ai nhìn thấy cũng gờn gợn. Đó là không khí ngột ngạt trong gia đình Tây lúc này, còn ở nhà của Quốc thì sao, cả nhà vẫn chưa hề hay biết Tây đã sảy thai. Quốc không dám báo tin dữ này về nhà, thực sự Quốc cũng không biết phải nói làm sao nữa, vì đứa trẻ này mọi người ở nhà đã từ bỏ cả căn nhà cũ, như thế có thể thấy họ hi vọng vào đứa bé này biết bao.

Hai vợ chồng Tây không bắt xe về, mà cùng đi bộ với nhau. Quốc đút tay vào túi quần, bàn tay Quốc nắm chặt bàn tay Tây ấm áp mạnh mẽ trong túi quần ấy. hai người cùng bước đi, lặng lẽ, mà trong lòng bộn bề bao điều âu lo.

“Anh Quốc!” Tây nói trước làm Quốc chợt giật mình như thể Quốc dự cảm được Tây định nói gì với mình. Quả nhiên điều mà Tây nói ra chính là những gì Quốc đang lo nghĩ. Tây nói:
“Anh Quốc, tới lúc đó anh không được bán rẻ em đi đâu nhé.”

“Gì cơ?” Quốc vờ không hiểu.

“Anh không được nói với mọi người là em có vấn đề nên không giữ được thai!”

“Vậy anh nói thế nào bây giờ?” Quốc hỏi lại một cách bột phá.

“Thì nói anh bận…”

“Công việc của anh bận với chuyện em sinh con có liên quan gì chứ?”

“Thì anh không có thời gian chăm sóc em.”

“Nếu nói vậy mẹ và chị dâu nhất định sẽ lên chăm em.”

“Hay anh nói hiện giờ chúng ta chưa muốn sinh con, chúng ta còn đang phấn đấu.”

“Nếu thế mọi người sẽ bảo anh cứ sinh đi rồi gửi con về quê nuôi, không làm ảnh hưởng chúng ta phấn đấu.”

“Ý anh là như thế nào? Anh định nói thật với cả nhà hả? Nói rằng em không thể sinh con, em không có khả năng này, đến con chim con lợn còn biết đẻ, chúng có thai là sinh con, nói vậy để cả nhà cười em hả, để mọi người coi thường em hả?” Quốc nắm chặt hơn bàn tay nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay mình mà chẳng đáp lời nào. Một lát sau, Tây lại nói: “Nếu không, anh nói là em không thích có con. Em không muốn sinh con, cùng lắm họ chỉ giận em, nhưng nếu họ biết em không thể có con họ sẽ thế nào đây? Họ sẽ mắng em là sao chổi, là làm cho anh không thể sinh con cái nối dõi…”

“Không đâu! Bố mẹ đều là người rất hiền lành, sẽ không ghét bỏ em vì chuyện này đâu.”

“Chuyện chưa xảy ra sao anh biết được! Trong con mắt của họ, phụ nữ mà không thể sinh con thì đâu phải phụ nữ. Sau này gặp mọi người em còn có thể ngẩng mặt lên không?”

“Không sinh được thì chẳng nhẽ không ngẩng mặt chắc? Đâu còn là xã hội phong kiến nữa, coi phụ nữ là công cụ sinh đẻ chắc?”

“Có khi phong kiến còn hay hơn ý chứ, cứ cưới vợ hai sinh con cho anh là xong.”

“Làm gì mà thảm thế? Bác sỹ cũng không bảo là không chữa được mà, chúng ta cùng cố gắng làm lại.”

“Làm lại? Chúng ta bao nhiêu tuổi rồi? Còn làm lại được mấy lần nữa? Có lúc em chẳng dám nghĩ nữa, cứ nghĩ sau này sẽ ra sao là trong lòng lại trống rỗng. Anh xem, bố mẹ em khi già còn có em với Hàng, khi em già thì có ai đây.”

“Anh không vậy chắc?”

“Anh đương nhiên không giống em! Anh chỉ cần lấy vợ khác là có con, em có lấy một trăm chồng khác cũng vậy, số của em là số cô quả không con không cái!”

“Đừng nói nghe thảm quá vậy. Trước đây em cũng đã nói không thích sinh con là gì? Hơn nữa, bây giờ ngày càng nhiều phụ nữ không thích sinh con mà.”

“Không muốn sinh và không thể sinh khác nhau chứ! Không muốn sinh là vì không thích, còn không thể sinh là vì không có khả năng sinh con. Một người không thể sinh con mà nói là không muốn sinh, để người khác biết được họ chắc chắn sẽ nói rằng mình “làm trò”.” Nói đến đó, Tây nghẹn ngào chẳng nói được gì hơn. Kể từ lúc ấy, trên đường về, hai người lặng lẽ bước bên nhau…
Tài Sản của zkofd8
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
zkofd8

zkofd8

Tổng số bài gửi : 166
Reputation : 3
Join date : 11/02/2011

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Wed Feb 16, 2011 12:57 pm

Tây và Quốc quyết định tranh thủ thời gian nghỉ phép hiếm hoi này để giải quyết tất cả những việc mà lúc trước bận quá không thể làm được. Đầu tiên là việc tới cảm ơn Lưu Khải Đoạn. Anh ta chẳng có họ hàng gì với hai vợ chồng, nhưng đã giúp xin hộ chiếc xe ra khỏi đồn, vì thế đương nhiên phải đến cảm ơn chứ. Nhưng cảm ơn như thế nào lại là vấn đề gây tranh cãi.

Theo quan điểm của Quốc thì căn cứ khả năng cụ thể mà làm, không nhất thiết phải tặng Đoạn món quà gì đó, vì anh ta cái gì mà chẳng có, cần gì cái hai người tặng. Còn theo quan điểm của Tây thì, tặng hay không là việc của mình. Quốc nói nếu phải tặng hay tặng chiếc kiếm mà Hàng cho Quốc như vậy có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

“Bao ngoài xé rồi còn tặng làm sao được?”

“Tặng vật bên trong chứ có phải tặng túi ngoài đâu.”

Tặng đồ vật thì phải tặng cả bao ngoài chứ.”

“Hay tặng chiếc túi Louis Vuitton của em. Chiếc túi đó cũng tốt lắm mà.” Tây tức quá hét to: “Anh biết chiếc túi đó bao nhiêu không hả?”

Quả thật, tặng quà vẫn là một loại văn hóa phải học.

Hôm ấy là ngày cuối tuần, hai vợ chồng rủ nhau shopping cho thư giãn và cũng xem có chọn được thứ gì hay ho không. Hai người dạo một vòng quanh siêu thị xem xét. Quốc cầm lêm một bình rượu và xem giá, mười nghìn tệ, mười nghìn tệ đem tặng người ta chẳng để làm gì, Quốc lắc đầu rồi lại đặt bình rượu xuống, toan thuyết phục lại vợ.

“Anh nói rồi, quân tử giao lưu như nước…”

Tây đứng khựng lại nói: “Ý anh là em mang hai bình nước khoáng tinh khiết tới cảm ơn người ta hả?”

“Em đúng là!... Ý anh là chúng ta không cần quá cầu kỳ, nếu không sau này lại phải qua lại nhiều.”

“Cứ cho là sau này không qua lại với nhau nữa nhưng lần này thì sao? Lần này người ta giúp cho chắc là giúp không công đấy? Người ta cứu cho đồng hương của anh cả cái xe hàng đó.”

“Với anh ta đó chẳng qua chỉ là cái phẩy tay.”

“Vâng, chỉ là cái phẩy tay, vấn đề là cái phẩy tay đó hơi lớn. Ông già bà cả ở quê chưa tính tới, đến những người gốc thành phố như chúng ta, đầy ra đấy, nhưng anh ta phẩy tay cho ai và không cho ai là tùy anh ta chọn. Mà khi cần đến cái phẩy tay ấy, anh ta lại giúp mình ngay lập tức nữa.”

“Chúng ta chẳng cảm ơn rồi còn gì?”

“Phải cảm ơn cụ thể chứ!” Ngừng một lát Tây liền nói tiếp: “Việc này là làm cho gia đình của anh, anh phải bỏ tiền ra đấy.”

“Chúng ta cần gì phải thực dụng quá thế! Có rất nhiều cách để bày tỏ lòng biết ơn mà, sao cứ phải tặng quà.”

“Vậy anh nói xem cảm ơn kiểu gì đây?”

Quốc nghĩ rất chân thật: “Mời anh ta bữa cơm!” Trong lòng Quốc nghĩ rằng nếu nhất thiết phải chi tiền thì mua đồ không bằng mời ăn. Vừa ăn lại vừa có thể trò chuyện, biết đâu lại gia tăng thân tình, sau này nếu có việc gì cần cũng dễ mở miệng. Đoạn là con người của công việc, vụ này coi như đầu tư ít vốn ít thời gian cũng đáng mà. Tây hỏi Quốc vậy sẽ ăn ở đâu? Quốc nghĩ một lát rồi nói: “Bên cạnh cơ quan anh có một quán thịt lợn Đông Bắc, em thấy sao?”

Tây cười nhạt: “Rẻ không?”

Quốc khẽ gật đầu: “Chất lượng cũng được! Một đĩa thịt xào cá ướp chỉ có 12 tệ, giỏi lắm thì hết một đĩa lớn.”

”Cho anh biết, anh mời người ta tới đó thì thà không mời còn hơn!”

“Có phòng VIP mà.”

”Đấy mà gọi là phòng VIP hả? Nơi đó gọi là căn buồng không cửa sổ thì đúng hơn!”

“Quan trọng là món ăn chứ. Nếu không hay đến quán thịt nhúng Dương Phương?’

”Còn không bằng món bánh nhân thịt Lão Gia.”

“Cũng được đấy nhỉ? Người như Khải Đoạn cái gì mà chẳng từng ăn. Nói không chắc tôm hùm, thịt voi hay thịt trai biển cũng được ăn rồi ý chứ…”

“Này, anh định mơ mộng trên tận mây xanh đấy hả?” Tây gắt lên: “Không được! Những nơi anh vừa nói nhất định không được! Anh không cần thể diện nhưng em cần!”

“Sao lại không cần? Cứ mời đồ ăn rẻ một chút thì gọi là không cần thể diện hả?”

“Người ta cho mình một quả dưa mình đáp trả hạt vừng, ơn người ta như nước nguồn mình đem báo đáp từng giọt nước, như thế gọi là không cần thể diện.”

“Cái gì mà ơn như nước nguồn? Ai chẳng có lúc cần đến sự giúp đỡ.”

“Cũng vì thế mà anh nên cân nhắc tới việc lại nhờ người ta lần nữa. Lần này mời Khải Đoạn ăn cơm, cũng toàn vì gia đình anh cả. Mà gia đình của anh lúc nào cũng như con dao treo trên đầu chúng ta vậy. bất cẩn là rơi xuống, là gây chuyện. Nếu thực sự lại có chuyện gì đó, chẳng lẽ quỳ lạy van xin người ta hả?”

“Vậy theo em thì mời ăn gì mới không mất mặt?”

“Đắt quá thì thôi đi, anh cũng chẳng có đủ tiền mà trả. Hay tới trung tâm Hồng Công, ăn buffe, mỗi người 199 tệ, ba người không đến 600 tệ.”

“Anh không đi.”

Tây không tin nổi vào tai mình nữa: “Vậy thì tiết kiệm được một trăm hai tệ rồi, anh không đi thì thôi, em đi, một nam một nữ vậy.”

Quốc bình thản đáp: “Anh tin em mà.”

Tây cười nhếch mép: “Anh àm tin em hả? Anh tin em còn em chắc không tin mình đấy! Mà cũng lạ, sao ban đầu em lại mờ mắt chọn người thộn như anh chứ!” Nói xong, Tây ngoảnh đít đi thẳng khiến Quốc phát bực.

“Được được được! Vậy thì mời! Nhưng…”

Quốc nói “nhưng” chính là nhường nhịn Tây một bước: quyết định là sẽ mời Khải Đoạn tới trung tâm Hồng Công ăn, Quốc trả tiền, Tây đại diện mời đi ăn, thời gian do Khải Đoạn chọn.

*

Bố Quốc lên chơi, một mình ngồi hút thuốc chờ trước cửa nhà. Khói thuốc nghi ngút khắp không gian trước cửa nhà. Tây tan làm chưa về nhà ngay, Quốc về trước thấy bố ngồi chờ trước cửa mà lòng bỗng trùng xuống. Một là vì không biết bố lên đây có việc gì, hai là ở nhà có điện thoại mà trước khi lên chẳng gọi điện lấy một tiếng hỏi xem tình hình trên này thế nào đã, mọi người có rỗi hay không? Hôm nay may mà Quốc về trước, nên có thể nói với Tây là bố đã báo trước sẽ lên, chứ nếu Tây mà về trước thì…? Chắc chẳng phải nói nữa!

Câu đầu tiên bố hỏi là: “Vợ con đâu?” Biết được Tây đi làm chưa về bố cuống lên: “Nó không ở nhà dưỡng thai hả?” Quốc vờ như không nghe thấy bố nói gì vội mở cửa mời bố vào. Bố Quốc đứng phía sau nhắc lại câu hỏi thật rõ ràng: “Quốc, nhất định phải giữ gìn đứa bé này đấy, bố xem bói rồi, người ta bảo là con trai đấy!” Quốc vào bếp nấu cơm, bố vẫn nói vọng vào rành mạch từ bên ngoài cửa bếp: “Ba mươi tuổi sinh con, bốn mươi tuổi xây nhà. Mày hơn ba mươi tuổi rồi đấy, nên có con đi là vừa…”

Quốc quả thực không thể tiếp tục nghe chuyện này nữa đành đánh trống lảng sang chuyện khác, hỏi bố lên đây lần này có việc gì: nhưng bố Quốc lên chuyến này lại cũng chính vì chuyện sinh con ấy. Cách đó ít lâu, ở quê mọi người lên miếu Quan âm xin được miếng ngọc bội bình an cho đứa trẻ, lần này ông lên là để trao miếng ngọc bội ấy cho cháu mình. Ngoài ra ông còn mang cho hai con hơn bốn mươi nghìn tệ. Ông nói hiện giờ hai vợ chồng đang khó khăn nên dùng tiêu trước. Sau này khi cuộc sống khá hơn trả lại cả nhà cũng được. Trước khi đến bố không gọi điện báo cũng vì đứa bé ấy. Một là cho rằng Tây đang dưỡng thai nên nhất định có nhà, hai là sợ gọi điện các con lại phải chuẩn bị, ông không muốn làm phiền các con. Bố nói đến đó, Quốc chẳng thể giấu giếm thêm nữa, đành dè dặt nói: “Bố, con có chuyện muốn nói.”

Bố Quốc như dự cảm được chuyện gì đó, đừng đùa – lúc đó hai bố con đang ăn cơm – mở to mắt nhìn Quốc. Quốc khẽ nói: “Bố, đứa bé … sảy rồi.” Ngừng giây lát Quốc nói tiếp: “Tây, bỏ rồi.” Quốc nói dối theo yêu cầu của Tây, vì Tây cũng từng nói chắc chắn mọi người sẽ hận Tây lắm, nhưng không muốn họ bỏ Tây, thương hại cho Tây.

Bố Quốc bỗng choáng váng. Tối hôm ấy, Tây gọi về báo phải làm thêm giờ, nếu muộn quá sẽ về nhà mẹ không về nhà. Quốc không dám nói với Tây về chuyện của bố chỉ bảo nếu công việc bận không cần về vội. Đêm hôm ấy, bố ngủ trong phòng ngủ của hai vợ chồng, Quốc ngủ lại trên ghế sô pha trong phòng khách. Dù đã rất khuya, Quốc vẫn nghe rõ tiếng thở dài thườn thượt của bố hắt ra, và cả tiếng ho nữa…
Tài Sản của zkofd8
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
kem

kem

Tổng số bài gửi : 57
Reputation : 1
Join date : 22/02/2011
Age : 33
Đến từ : Sunny' bedroom

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Fri Feb 25, 2011 7:39 pm

mình nghĩ bạn nên gộp truyện lại thành 1 2pic để tránh tình trạng box lộn xộn và reader khó có thể theo dõi :S
Tài Sản của kem
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
zkofd8

zkofd8

Tổng số bài gửi : 166
Reputation : 3
Join date : 11/02/2011

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Sun Feb 27, 2011 6:14 pm

nhưng nhu the thi dai wa doc ko noi au lai chán nua
Tài Sản của zkofd8
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
kem

kem

Tổng số bài gửi : 57
Reputation : 1
Join date : 22/02/2011
Age : 33
Đến từ : Sunny' bedroom

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Sun Feb 27, 2011 8:18 pm

zkofd8 đã viết:
nhưng nhu the thi dai wa doc ko noi au lai chán nua

để mình hỏi admin về vấn đề này và xem có nên viết một rule riêng cho box k?

nhưng theo ý kiến riêng của mình thì post lộn xộn sẽ rất khó khăn cho các bạn reader tìm kếm chap mới vì bạn không nghi rõ stt ngoài title ><
à, mà bạn có thể làm như này nha : post chap 1 ở đầu 2pic, rồi hết chap 1 thì ấn vào trả lời, post tiếp.Ngoài ra thì trên đầu bài nên ghi là chap thứ mấy cho reader dễ theo dõi
thời đại kết hôn mới 300912 thời đại kết hôn mới 300912
tks vì đã đóng góp cho box
Tài Sản của kem
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
zkofd8

zkofd8

Tổng số bài gửi : 166
Reputation : 3
Join date : 11/02/2011

thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10Tue Mar 01, 2011 4:52 pm

de minh xem xem chứ minh nghi truyen dai wa post so ko co ai coi hi
Tài Sản của zkofd8
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




thời đại kết hôn mới Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thời đại kết hôn mới   thời đại kết hôn mới I_icon10

Tài Sản của Sponsored content
Về Đầu Trang Go down
 

thời đại kết hôn mới

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Thời đại kết hôn mới
» thời đại kết hôn mới
» thời đại kềt hôn mới
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♀♂♥ღஐ:._ (Lê Tấn Bê secondary school) _.:ღஐ♥♀♂ :: CHƯƠNG 4: HIĐROCACBON. NHIÊN LIỆU :: THƯ GIÃN :: Truyện :: Truyện dài-
Chuyển đến