♀♂♥ღஐ:._ (Lê Tấn Bê secondary school) _.:ღஐ♥♀♂
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♀♂♥ღஐ:._ (Lê Tấn Bê secondary school) _.:ღஐ♥♀♂

Cùng nhau tâm sự mọi ngừơi nhé , hãy trải nghiệm mình vào cuộc sống quanh ta có biết bao nhiêu điều tươi đẹp đang chờ ta phía trứơc.Góc nhỏ này sẽ giúp cho ta hiểu nhau hơn cũng nhau thăt chặt tình thương giữa bạn bè thầy cô trừơng thcs Lê Tấn Bê...
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Liên hệ với Admin

Admin
Similar topics
Latest topics
» Lớp Mĩ Thuật Định Mệnh
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Fri May 17, 2013 11:38 am by thanh_an

» ẢNH KỈ NIỆM CỦA LỚP 9/2 (NH: 2010-2011)
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Fri Nov 02, 2012 8:52 pm by ™£µÇk¥ßØ¥™

» Taz đã trở lại và ăn hại gấp đôi :))"
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Fri Nov 02, 2012 8:50 pm by ™£µÇk¥ßØ¥™

» * Làm quen - ảnh có sẵn ... chỉ vào xem rồi bình luận ==''.............
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Fri Nov 02, 2012 8:49 pm by ™£µÇk¥ßØ¥™

» Em là mem mới xin được làm quen với mọi người ^^!
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Fri Nov 02, 2012 8:48 pm by ™£µÇk¥ßØ¥™

» K còn ai ở 4um à.
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Thu Mar 22, 2012 9:30 pm by angel9.4

» I only luv u!!!!!!!!!!!!!!!!
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Wed Mar 14, 2012 9:50 pm by nhoxkhun

» chào các bạn
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Wed Mar 14, 2012 9:39 pm by nhoxkhun

» minh` la mem moi day xDD
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Wed Mar 14, 2012 9:36 pm by nhoxkhun

Top posters
•Kan <3
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
nuoc1982
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
wardoom
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
danggialong96
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
zkofd8
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
Candy
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
jekY.cold
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
nuocxanh1982
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
♥BunBun
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
Princelove
Thời đại kết hôn mới  I_vote_lcapThời đại kết hôn mới  I_voting_barThời đại kết hôn mới  I_vote_rcap 
Chế độ điểm thưởng
Thời đại kết hôn mới  I_icon10Mon Mar 07, 2011 9:14 pm by Admin
Từ ngày hôm nay 4rum sẽ bắt đầu có chế độ điểm thưởng Smile Smile
Đầu tiên điểm thưởng để làm gì Smile khi có điểm thưởng bạn sẽ có thể dùng nó để mua tài sản cho mình (khoảng vài ngày nữa sẽ có shop bán tài sản trong 4rum) nhớ là mua vừa phải mà đủ để người ta …

Comments: 3
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Affiliates
free forum

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar

Share | 
 

 Thời đại kết hôn mới

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
zkofd8

zkofd8

Tổng số bài gửi : 166
Reputation : 3
Join date : 11/02/2011

Thời đại kết hôn mới  Empty
Bài gửiTiêu đề: Thời đại kết hôn mới    Thời đại kết hôn mới  I_icon10Tue Feb 15, 2011 6:48 pm


Sau khi từ bệnh viện xét nghiệm đi ra, tuyết cũng đã tan trả lại bầu trời trong xanh. Tờ giấy kết quả xét nghiệm được đóng dấu đỏ đề “dương tính” được Quốc cất kỹ trong túi áo Jacket như sưởi ấm tận trong sâu thẳm trái tim Quốc.

Bậc thềm ngoài cửa phòng khám vẫn còn vương lại một ít tuyết nên Quốc đỡ Tiểu Tây bước chầm chậm đi sợ không may lại sảy mất đứa con cầu tự mà hai người khó khăn lắm mới có được này. Có con mới thực là gia đình chứ. Có gia đình, Quốc mới thực sự coi là có gốc rễ nơi Bắc Kinh này. Có gốc rễ rồi Quốc cũng chẳng cần phải quan tâm tới sắc mặt của bất kỳ ai nữa. Từ bệnh viện về, hai vợ chồng cùng nhau đi ăn cơm tiệm, Tiểu Tây vẫn chưa ăn cơm trưa mà, nên giờ đói meo, rất muốn ăn salad. Thế nên hai vợ chồng cùng tới nhà hàng, hôm nay Quốc chiêu đãi.

Nhà hàng hầu như chẳng có khách nào vì cũng đã quá giờ ăn trưa rồi. Người phục vụ nhanh chóng dọn lên món salad, xanh đỏ trắng ba màu vừa đẹp mắt lại thật ngon miệng. Quốc dùng đũa gắp một miếng rau bắp cải bón cho Tiểu Tây, Tây há miệng ăn rồi nở nụ cười mãn nguyện: “Mẹ được nhờ con rồi.” Nghe vậy Quốc chỉ lặng lẽ mỉm cười rồi gắp sẵn miếng bí đỏ chờ đó. Nhưng Tiểu Tây chỉ ăn một miếng rồi không ăn nữa, món salad này chẳng ngon như tưởng tượng, Quốc liền vẫy phục vụ tới gọi món cải thảo xào, cung cách phục vụ nhẹ nhàng, chu đáo, ân cần khiến Tiểu Tây cảm thấy thật dễ chịu. Người phụ nữ đang thấy dễ chịu ấy nghĩ rằng mình nên nói điều gì đó. “Anh Quốc, anh nghĩ xem, em mang thai gần mười tháng, sinh đứa bé ra còn phải nuôi suốt ba tháng bằng sữa mẹ, đúng không? … Tính ra là gần một năm rồi còn gì!”

“Ý em là gì?”

“Ý em là, để đẻ ra một đứa trẻ, đàn ông chỉ mất có vài chục phút, còn phụ nữ thì vất vả đến cả năm trời, vậy mà xét về luật pháp thì đứa trẻ là con của hai người, hai người cùng có quyền lợi chung.” Lắc đầu Tây nói tiếp: “Chẳng hiểu sao nữa.”

Quốc vẫn chỉ khẽ mỉm cười. “Thôi được rồi mà, đừng nghĩ lung tung nữa, sinh con ra rồi, mẹ sẽ nuôi mà. Hết tháng đầu, em muốn làm gì thì làm, chẳng cần em lo lắng gì hết.”

“Thế nếu mà là con gái thì mẹ có nuôi không?”

“Phù phù phù! Phỉ phui cái mồm.”

“Xí, con gái thì làm sao? Anh thử xem nữ hoàng Võ Tắc Thiên ấy, chẳng phải đám đàn ông toàn phải quỳ dưới chân bà ý sao?”

“Võ Tắc Thiên hả? Úi giời, mấy nghìn năm mới có một người thôi!”

Tiểu Tây đang định nói lại thì người phục vụ bưng món cải thảo xào lên, thơm phức tươi ngon, Quốc gắp một miếng thật to đút cho vợ. Món cải thảo này xào chua ngọt thật vừa miệng, mà vẫn còn chút vị hăng của cải, mùi vị đúng là hết sảy. Tây cứ nhai nhồm nhoàm đầy miệng, vừa ăn vừa khen ngon, rồi đột nhiên quay sang hỏi ý kiến Quốc.

“Ngon không anh! Anh Quốc à, cây này trồng thế nào nhỉ?”

“Những hạt mầm trên cây cải đó, khi chúng vẫn còn mềm thì đem gieo xuống đất.”

“Hạt gieo rồi thì làm thế nào để thành cây?”

“Không cần làm gì nữa.”

Ăn cơm xong, Quốc đưa Tây về tận cơ quan. Đi taxi. Trên đường về, đâu đâu họ cũng thấy những đôi tình nhân và những đóa hồng trong ngày lễ tình nhân. Xe ngang qua một công trường đang xây dựng, ở đó, những người công nhân đang cặm cụi làm việc, ai nấy mặt mày lem luốc đầy đất, khác xa với những kẻ đang say trong ngày lễ tình yêu nơi đô thành này.

“Lễ tình nhân chưa qua mà đã phải bắt đầu làm việc, phải chăng họ vừa từ quê lên hay cũng chẳng được về quê.” Nhìn những người công nhân làm việc qua cửa sổ ô tô, Tây chợt thấy xốn lòng. Lặng im giây lát, Tây lại suy tư: “Anh Quốc à, nếu mình sinh ra con trai mà phải lao động vất vả thế kia thì có gì tốt đâu.”

“Chẳng phải khoe khoang, nhưng chúng ta sẽ sinh ra một Lý Gia Thành[1] cũng nên.”

“Chắc nhờ giống tốt của anh nên mới sinh ra được một Lý Gia Thành nữa... Nếu là em, thì sẽ nói hợp lý hơn thế này: hay mình sẽ sinh con gái. Anh xem Dương Ngọc Hoàn đó, ‘Thiên sinh lệ chất nan tự khí, nhất chiêu tuyển tại quân vương trắc’[2] Kết quả cuối cùng thì sao nào? Bản thân biến thành phượng hoàng trên cao.”

“Cũng đúng, đúng là con đường phát triển của nữ giới rộng lớn.” Quốc gật đầu thừa nhận, “tiến cao thì có Võ Tắc Thiên, “ngã ngựa” lại có Dương Ngọc Hoàn. Chẳng giống như nam giới bọn anh, chỉ có thể tiến lên mà chẳng xuống được.”

“Em thì thấy rằng mẹ anh sinh ra hai anh em anh thật chẳng có tác dụng gì. Nếu sinh ra một đứa con gái xinh xắn, như Dương Ngọc Hoàn chẳng hạn, anh em các anh chẳng phải thành quốc cữu hết rồi sao? Mẹ anh lại còn được làm thiên hạ quốc mẫu nữa chứ. Đâu có như bây giờ, vẫn là “Người mẹ tóc bạc”, “Người mẹ dưới ánh nến leo lét” nơi thôn quê”. Lúc này trong taxi đang phát bài hát “Người mẹ tóc bạc”, Tây có thể nói là tức cảnh ngụ ý. “Người mẹ tóc bạc” và “Người mẹ dưới ánh nến leo lét” là hai bài thuộc cùng một dòng nhạc, dòng trữ tình điển hình.

“Thôi được rồi, có thai rồi, tích đức chút đi.” Quốc lườm Tây một cái, rồi cười đầy ẩn ý. “Thực tế thì nếu sinh con gái, chỉ sợ không giống Dương Ngọc Hoàn lại giống em ý chứ. Hừm, có câu nói rất đúng rằng, chỉ thừa nam đâu có thừa nữ, đến cô gái như em đây còn có người như anh lấy nữa là.”

Tây khẽ hét lên một tiếng rồi đánh nhẹ Quốc, Quốc đỡ được tay Tây nói tiếp: “Cẩn thận đấy kẻo động lưng lại ảnh hưởng đến đứa bé!” Rồi hai người ôm nhau trìu mến. Lát sau, Quốc ân cần nói: “Anh sẽ đưa em về tận cơ quan mới quay về.”

Tây đáp lại còn dịu dàng hơn vậy: “Anh đi đi. Làm việc tốt nhé, vì con của chúng ta, gắng kiếm nhiều tiền hơn nhé.”

Ấy là thời khắc ngập tràn yêu thương mà đã lâu lắm rồi hai vợ chồng mới có được. Và cũng chính vào lúc ấy, tiếng chuông điện thoại êm đềm của Quốc lại reo lên. Đó là bố Quốc. Từ quê xa xôi, bố Quốc dẫn đoàn bốn người gồm bác Quốc và cậu con trai lên bệnh viện khám bệnh, đã rời khỏi nhà xe phía Nam Bắc Kinh và đang đi tới bệnh viện của mẹ Tây. Bố gọi điện để Quốc thông báo với Tiểu Tây bảo cùng tới bệnh viện với họ, nếu có gì còn dễ dàng giúp họ liên hệ.

Thời khắc “ngập tràn yêu thương” ấy bỗng chốc tan biến như mây khói.

Vừa hay lúc ấy, xe cũng tới trước cổng nhà xuất bản, Tây mở cửa bước xuống xe nhưng Quốc kịp kéo lại, khẽ gọi: “Tiểu Tây” với ánh mắt như khẩn khoản.

“Mọi người lên chẳng thèm nói một lời là sao?” Tây giận giữ nói qua kẽ răng. Thực ra không phải vậy, mà vì gia đình Quốc sợ gia đình Tây từ chối nên đành tiền trảm hậu tấu vậy. Ai nói nông dân ngốc nghếch? Tinh ranh thì có! “Bố anh coi mẹ em là người như thế nào hả? Là thái y trong cung chắc, suốt ngày chẳng có việc gì làm chỉ chờ gia đình anh truyền lệnh chắc? Anh có biết mỗi ngày mẹ phải mổ mấy ca không? Em nói cho anh nghe, không phải em không thể đến bệnh viện mà là em không chắc có thể gặp được mẹ. Nếu mẹ đang mổ cho bệnh nhân thì ai đến cũng vậy mà thôi.”

Quốc chẳng nói lời nào mặc cho Tây mắng mỏ giận dữ, nhưng cơn tức giận thì cũng lên tới tận đỉnh đầu. Nói đến là đến ngay, mà đến là cả một tiểu đội, ngoài việc chữa bệnh còn chuyện ăn ở nữa chứ. Theo tính cách của bố Quốc thì còn đòi phải dẫn họ đi thăm thú Bắc Kinh. Còn ăn ở thế nào, chơi bời ra sao lại là chuyện của Quốc, Quốc là người Bắc Kinh duy nhất của thôn mà, lại là niềm tự hào cả đời của bố Quốc. Cũng không ít lần Quốc định nói với bố về chuyện này, xin bố đừng làm thế này nữa. Tận trong lòng, trong đầu Quốc cũng đã suy nghĩ xem nên nói gì và nói như thế nào. N lần: Quốc sẽ nói gì và bố bảo sao, bố bảo thế này Quốc sẽ phải đáp lại thế nào. Lời chối từ thì khó nói ra, xét về lôgic mà nói thì tình cảm là chân thật, có đôi lúc còn tự thấy cảm động đến phát khóc. Thế nhưng cứ mỗi lần đối diện với bố là bao nhiêu câu, chữ định sẵn trong đầu bỗng nhiên đi đâu hết. Bạn thử nghĩ xem, gặp bố thì cũng chỉ ở hai nơi, hoặc Bắc Kinh hoặc ở quê. Nếu ở Bắc Kinh, là bố gọi mình tới, những lời nói ấy dù có nói khéo léo tới đâu cũng sẽ làm cho bố thấy không thoải mái, như thể là “đuổi” bố đi. Nhưng đáng tiếc là, những gì không nói được ở Bắc Kinh thì về quê cũng chẳng dám nói, à không, phải nói là càng không dám nói, nói không thành lời. Cứ về tới quê là Quốc lại chui vào cái vòng luẩn quẩn của e ngại và lo âu thường trực, thế nên những lời muốn nói và cả những lời định nói đều hoàn toàn ngược lại: Ở nhà có việc gì, cứ tìm con!

Xe taxi phía trước không chờ được nữa nên hỏi họ định thế nào, mau đi, và đi đâu; nếu không đi nữa thì trả tiền. Quốc chẳng nói lời nào, chỉ nhìn mãi Tiểu Tây, rồi thở dài một tiếng, Quốc quay lại bảo tài xế địa điểm đến và cho xe đi tiếp. Quốc nắm lấy tay Tây đầy cảm động, còn Tây rụt tay lại như thể giận hờn. Quốc đành rụt tay lại rồi nhẹ nhàng ngồi nhích sang bên như muốn nói “Quốc đã hiểu rồi”. Vừa cẩn thận vừa hồi hộp, Quốc như đang ngồi bên cạnh một quả bom, Quốc phải nghĩ cách làm sao để quả bom ấy không phát nổ: bệnh viện quá to, mà phòng ban thì nhiều, bệnh nhân cứ xếp hàng la liệt bên ngoài. Nếu không có người của bệnh viện dẫn đường, đừng nói là người từ nông thôn lên, một mình Quốc đi cũng chẳng tìm nổi bác sĩ và phòng bệnh của mình, nếu hỏi bảo vệ thì cũng phải đứng đó đợi. Hơn nữa, khám bệnh xong vẫn còn rất nhiều việc Quốc phải làm, à không, cả hai mới đúng: là Quốc và Tiểu Tây.

Quả nhiên đúng như những gì Tây nói, chủ nhiệm khoa ngoại, bác sĩ Lã đang làm phẫu thuật. Một ca ghép gan. Phẫu thuật tiến hành suốt từ chín giờ sáng đến giờ, bác sĩ Lã còn chẳng kịp ăn cơm trưa, mà chẳng ai biết bao giờ ca phẫu thuật mới xong, Tiểu Tây chỉ biết dẫn bố chồng và Quốc tới đợi ở sảnh khu vực điều trị. Ở đó, bác sĩ, hộ lý bận rộn đi lại tấp nập, tự nhiên lại có năm kẻ nhàn rỗi như họ ngồi chờ, vừa chướng mắt, vừa cản trở công việc, ai ai cũng nhìn họ đầy ngạc nhiên, Tây chỉ biết vờ như không để ý…. Tiếng xe cấp cứu từ ngoài cửa vọng vào, Tiểu Tây cứ sốt ruột chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được, đó là cô y tá đang mặc bộ quần áo phẫu thuật màu xanh sẫm. Cô y tá một tay giơ cao chai nước truyền, một tay đỡ cáng bệnh nhân vừa được xe cấp cứu chở về, nếu đây chính là bệnh nhân vừa được ghép gan thì có lẽ mẹ Tây sẽ ở ngay sau đó.

Khi mẹ tới, Tây không trông thấy tức thì. Lúc ấy, Tây vừa hay có điện thoại của Giản Giai gọi tới bàn về cuốn sách hai người làm chung “Nhân tỉ hoàng hoa”. Nhưng trưởng ban lại phản đối kịch liệt cuốn sách này của họ, bảo rằng: “không bán được”. Trưởng ban cho rằng tên sách phải mang tính kích thích mạnh mẽ, nếu không “khó có thể lọt vào mắt xanh của độc giả trong biển sách này”. Lúc đó, Tây bực mình nói rằng hay đặt tên là “thi thể thiếu nữ mất đầu dưới tàu điện ngầm.” Giản Giai bảo rằng trưởng phòng phát hành đề nghị cái tên “Ba năm tôi được trai bao”. Lúc đầu, Tây nghĩ rằng cái tên này thực sự rất hay, chắc chắn bán chạy, mà cũng không quá dung tục. Nếu Giai không gọi điện đến bàn thì Tây cũng định mai đi làm sẽ nói, nhưng nghe giọng Giản Giai có vẻ không ưng, Tây mới chợt nhận ra ba chữ “được giai bao” quả thực quá nhạy cảm. Tây phải nghĩ cách để thuyết phục Giai về vấn đề này. Cần phải nghe theo ý kiến của phòng phát hành về vấn đề tên sách vì suy cho cùng họ mới chính là những người trực tiếp tiếp xúc với thị trường và cũng là người thực sự hiểu thị trường cần cái gì. Chúng ta đừng có lúc nào cũng coi mình là người có văn hóa, cứ ví những người phong lưu như những vòng hoa tang hay gì gì đó, dù thích hay không nếu sách không bán được cũng để làm gì chứ? Đang bàn tới vấn đề bán được ra thị trường thì tiếng nói bên cạnh làm ngắt đoạn, đó là tiếng của bố Quốc. “Ôi, bà thông gia! Chào bà!” Vừa nói chân vừa bước nhanh lại gần, khi Tây ngước lên nhìn thì bố Quốc đã nắm chặt hai tay mẹ Tây. Mẹ Tây thực sự đã mệt lử, năm nay bà gần sáu mươi tuổi rồi, lại vừa thực hiện ca phẫu thuật năm, sáu tiếng đồng hồ, bà cố hết sức chào hỏi bố Quốc đồng thời liếc nhìn con gái tỏ vẻ không bằng lòng. Đây cũng là điều mà Tây đã lường trước. Nếu là Tây, Tây cũng chẳng vừa ý, nhưng Tây biết nói gì đây? Chẳng thể nói được gì chỉ còn cách là vội vàng cúp máy và trơ mặt ra.

“Mẹ!... Họ, tới khám bệnh.”

“Đây là bác của Tiểu Tây!”

Quả nhiên bố chồng không bằng lòng với cách giới thiệu qua loa của Tây, bèn chỉ vào người đàn ông đứng bên cạnh và giới thiệu thêm khiến cho mẹ Tây như cười trong đau khổ. Đó là quan niệm bên nhà chồng Tây, chỉ cần lấy nhau thì của chàng cũng là của nàng, của nàng cũng là của chàng, mọi thứ đều chung nhau, họ hàng cũng vậy. Không chỉ vào người đàn ông đấy nữa, bố Quốc vẫn nói tiếp: nếu nói đây là “anh của bà” chắc cũng không sai nhỉ? Lúc ấy lại có tiếng còi xe cấp cứu vang lên ngoài cửa, bệnh nhân giường số 32 quay về, mọi người đứng ở cửa đều phải tản đi hết, vì thế sáu, bảy người họ cũng không thể đứng chặn tại cửa mãi. Suy nghĩ một lát về hậu quả, mẹ Tây bèn quyết định, trước tiên dẫn “bác trai” đi xét nghiệm, còn Tiểu Tây dẫn những người khác tới phòng họp chờ.

Xét nghiệm cũng là việc vô cùng phức tạp, vốn dĩ bệnh viện mỗi năm tổ chức khám sức khỏe một lần mà mẹ Tây còn ngại đi, bây giờ lại phải thân chinh dẫn một người lạ đi hết phòng này tới phòng khác. Quả thực, vừa đứng phẫu thuật năm, sáu tiếng, bữa trưa chưa kịp ăn, hai chân bà nặng trĩu, chẳng thể lê bước. Không thể làm hết mọi xét nghiệm, mà cũng không thể đưa ra kết luận ngay lập tức, có một số xét nghiệm phải vài ngày mới có kết quả. Tóm lại là vấn đề này còn lâu mới chấm dứt. Chuyện như thế này không thể kéo dài mãi, nhất định phải nói chuyện với Tiểu Tây. Chuyện kiểu như thế này xét về tình, về lý, mặt nào cũng không ổn. Xét nghiệm một vòng trở về phòng chờ, mẹ Tây thấy khắp phòng nghi ngút khói thuốc, bố Quốc đang hút thuốc. Điều này càng làm cho mẹ Tây cảm thấy không vui. Chẳng nhẽ Tây không biết rằng ở khu vực phòng chờ này cấm không được hút thuốc? Song mẹ vẫn chẳng nói gì, chỉ bảo con gái ra mở cửa sổ, và chính mình cùng ra mở để khỏi phải đối mặt với bố Quốc. Từ khi họ trở về phòng, bố Quốc cứ oang oang nói mãi như thể ông ta là chủ ở đây không bằng.

“Anh kiểm tra thế nào?… Nào nào, ngồi xuống đây rồi hãy nói. Đừng ngại, ở đây cũng như nhà mình mà. Bà thông gia của tôi là trưởng khoa ở đây, quyền hành rất lớn!” Nghe vậy, Tiểu Tây chỉ dám nhìn trộm mẹ một cái, mặt mẹ đanh lại. Nhưng như vậy cũng mới chỉ là bắt đầu, vở kịch hay còn ở phía sau cơ. “Lấy cốc, rót nước mau, đứng đó làm gì!” Lời nói này là dành cho chị y tá trưởng đang tới chào khách của bác sỹ Lã. Nghe vậy chị y tá đứng chết chân tại chỗ, quả thực chưa ai từng thấy trạng thái chết chân tại chỗ như vậy bao giờ.

Mặt Tiểu Tây đỏ ửng lên. Còn mẹ Tây mặt mày trùng xuống.
Tài Sản của zkofd8
Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
 

Thời đại kết hôn mới

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» thời đại kết hôn mới
» thời đại kềt hôn mới
» thời đại kết hôn mới
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♀♂♥ღஐ:._ (Lê Tấn Bê secondary school) _.:ღஐ♥♀♂ :: CHƯƠNG 4: HIĐROCACBON. NHIÊN LIỆU :: THƯ GIÃN :: Truyện :: Truyện dài-
Chuyển đến