Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
♀♂♥ღஐ:._ (Lê Tấn Bê secondary school) _.:ღஐ♥♀♂
Cùng nhau tâm sự mọi ngừơi nhé , hãy trải nghiệm mình vào cuộc sống quanh ta có biết bao nhiêu điều tươi đẹp đang chờ ta phía trứơc.Góc nhỏ này sẽ giúp cho ta hiểu nhau hơn cũng nhau thăt chặt tình thương giữa bạn bè thầy cô trừơng thcs Lê Tấn Bê...
Từ ngày hôm nay 4rum sẽ bắt đầu có chế độ điểm thưởng Đầu tiên điểm thưởng để làm gì khi có điểm thưởng bạn sẽ có thể dùng nó để mua tài sản cho mình (khoảng vài ngày nữa sẽ có shop bán tài sản trong 4rum) nhớ là mua vừa phải mà đủ để người ta …
Tổng số bài gửi : 42 Reputation : 1 Join date : 11/02/2011
Tiêu đề: Tay trong tay - Kì 2: Ngốc một cách rất đáng yêu Tue Feb 15, 2011 12:42 pm
Trưa thứ 7, nắng chang chang. San vũ trang tận răng, xách xe đạp hớn hở đến trường, bỏ dở cả bữa trưa.
Lớp tuần sau sẽ có một tiết dành cho thuyết trình về môi trường. Sau khi cô bộ môn phân nhóm, còn dặn dò là sẽ cộng thêm điểm cho những ý tưởng đi thực tế. Nếu cố gắng, đây sẽ là một bài tập thú vị kiếm điểm đầu năm.
Nhóm San, trừ nó ra, còn lại toàn mang sắc thể Y. Nên khi cô bảo đăng ký trưởng từng nhóm, đồng loạt những cái đầu quay sang nhìn nó chầm chậm. Và Vũ kết thúc mọi thứ bằng câu cụt ngủn “San làm đi!”
Sau khi hí hoáy vạch ra các kế hoạch trong mơ, San hí hửng đề nghị cả bọn sẽ đi quay phim ở các dòng kênh khu vực ngoại thành, làm tư liệu cho bài thuyết trình về ô nhiễm nguồn nước. Nghe hào hứng là vậy, nhưng bắt đầu bắt tay vào thực tiễn thì San mới ngỡ ngàng nhận ra cái nhóm tập họp toàn con trai này sẽ…vô tích sự đến thế nào.
- Chiều thứ 7 tuần này được nghỉ, nhóm mình sẽ tập trung ở cổng sau trường. Bây giờ chúng ta chia việc nhé! - San chép miệng, phớt lờ cái vẻ mặt đờ đẫn của cả bọn, nói chắc nịch.
***
Trưa thứ 7, nắng chang chang. San vũ trang tận răng, xách xe đạp hớn hở đến trường, bỏ dở cả bữa trưa. Thật lòng, San nghĩ rằng đây cũng là dịp để nó hòa nhập vào lớp mới, là cách để gắn bó cùng cái tổ học tập toàn những tên “siêu nhân” đầu to mắt cận này. Thật ý nghĩa!!!
Nhưng đứng loay hoay gần nửa tiếng mà vẫn không thấy ai đến, San sốt ruột bấm máy gọi cho Vũ.
- Sao Vũ chưa tới? Mọi người… đông đủ rồi nè!
Giọng Vũ ngái ngủ đầu dây bên kia, ậm ờ.
- Các bạn cứ làm trước không cần đợi Vũ đâu - rồi rụt rè bàn lui - …mà sao không lên Google search cho lẹ, nhất thiết phải làm những thứ… vô bổ vậy sao?
Tự nhiên thấy mình đáng thương dễ sợ. Đâm đầu vô cái lớp học chẳng có chút “tình người” gì thế này. San cúp máy ngang. Gọi thêm 2,3 tên nữa, cũng lại là những cái giọng lười biếng tương tự thế. San nóng nảy, ừ thì thôi luôn đi. Tới ngày thuyết trình cứ thế mà đem “thành quả” lên. Nỗi ấm ức dâng lên cổ tắc nghẹn, rồi lăn dài thành những giọt nước mắt nóng hổi trên má suốt đường về…
***
Đầu tuần. San đưa ra một bộ mặt hình sự nhất có thể. Có sao, không cần phải tỏ ra thân thiện với cái đám học tập không có chút thiện chí này. Có sao, cứ vậy mà học hết ba năm cấp ba đi đi về về như thế, lại đỡ rắc rối. Có sao, thuyết trình tuần sau muốn thế nào thì mặc, cùng lắm lấy bài kiểm tra gỡ điểm lại thì xong. Nó hậm hực nghĩ, đáp lại cái nhìn tò mò của mấy đứa bàn trên một cách hờ hững.
Vũ đến muộn, đẩy ra bàn hộp xôi to oạch, cười toe toét. San mím môi, lật tập sột soạt. Tên ngốc này sao thế nhỉ, dù cho San đã cúp máy ngang, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn và không cười, hắn vẫn không hiểu San đang giận sao.
Nhiên tóc tai lởm chởm, ngồi trên quay người xuống, cười tươi.
- San không ăn sáng à? Tại sao con gái thích giữ eo thế nhỉ, mập mập tròn tròn nhìn mới thích Vũ nhỉ!
Nói rồi hai thằng ngốc lại chụm đầu bàn về trận cúp C1 tối hôm qua, mặc kệ nhỏ bạn cùng bàn mặt mũi hầm hầm như thế. San kéo ghế, bỏ ra ngoài hành lang, giận nhất là Vũ, nhưng Nhiên cũng nằm trong cái tổ chán ngắt của San, và tội lỗi của hắn cũng lớn lắm!
Vũ nhìn theo dáng nhỏ nhắn của cô bạn, ái ngại. Nhiên phì cười, đúng là con gái!
***
Mấy bữa nay, chiều nào vừa tan học, Vũ cũng khoác balô kéo Nhiên biến mất dạng.
Tối, San loay hoay mãi với bài Hóa mà không tìm ra kết quả, gọi cho Vũ không được, nó quẳng cái di động rồi nằm dài ra giường. Cả tháng ở trường mới làm nó muốn phát khóc. Bài thuyết trình môi trường là hai đêm dài thức trắng lên kịch bản của San, chỉ với mong muốn là mình có thể sống hạnh phúc giữa cái lớp học này cho hết những năm phổ thông. Vậy mà cũng không xong…
Trăng treo cao, hắt chút sáng vào khoảng ban công đầy gió, vào tận chỗ San nằm. Mẹ đẩy cửa phòng, vào nhắc nhở ngủ sớm.
Ngày mai sẽ tốt thôi, San nhỉ?
***
Chiến tranh lạnh được ba ngày. Tới ngày thứ tư, trong khi San đang lủi thủi dắt xe đạp ra khỏi cổng thì gặp Vũ.
- Sáng nay cô họp, không cần đến lớp đâu. Cất xe đi, Vũ chở.
Ngồi sau xe thằng bạn, San im lặng suốt đường đi. Vũ nghêu ngao hát, không mấy bận tâm. Ra ngoại ô, Vũ loay hoay dựng xe vào bờ tường loang lổ đất. Bên kia đường, Nhiên hớn hở đưa tay vẫy vẫy cả hai. Gì vậy?
- Xem đi rồi góp ý San. Mấy bữa nay tụi nó đi quay. Tại có những chỗ người ta không thích mình lia máy như thế, nên để con trai tụi này… nghe chửi một mình thôi.
Vũ cười toe, chìa ra cho San cái máy quay nhỏ. Nhiên kéo lại nón lưỡi trai, vừa thở vừa khoe.
- Hấp dẫn nhất là lúc Tuấn đi quay khu vực xử lý nước thải ở khu công nghiệp. Minh thì bám theo xe rác đến mấy điểm tập trung. Hay nhất là lúc Nhiên làm MC, phỏng vấn mấy cô bán quán, đẹp trai ghê gớm San nhỉ?
Nhìn nắng lấp lánh trên khuôn mặt Nhiên lấm tấm mồ hôi, San mỉm cười. Con trai luôn có những hành xử ngốc nghếch một cách rất đáng yêu…
San không thể đoán trước bài thuyết trình kỳ này sẽ được bao nhiêu điểm. Những ngày cuối gấp gáp quá nên không thể hoàn thành chi tiết như những gì San vẽ ra. Điểm có thể sẽ tốt, hoặc cũng có thể sẽ rất tệ.
…Nhưng có sao, cuối cùng điều nó cần nhất đã đạt được rồi, phải không?